Nguyễn Thành Luân - Chánh Tín: Nguyễn Chánh Tín đã được coi như một trong những biểu tượng của nhan sắc trên màn ảnh Việt sau vai Nguyễn Thành Luân. Trong cuộc trò chuyện mới đây với Zing về câu chuyện mỹ nam trên màn ảnh Việt và Hàn, biên kịch Đặng Thiếu Ngân cũng
Phang chị hàng xóm quyến rũ không mặc áo lót Rei Furuse. admin 1 ngày ago. Phang chị hàng xóm quyến rũ không mặc áo lót Rei Furuse, thoại mình lên, ngồi kéo kéo rồi lại nói mình, there you'll be, bạn sẽ ở nơi đó, nghe sao mà không vui gì hết vậy, sao không phải là bạn sẽ ở nơi đây, haha, bài hát này nổi tiếng trong
Phân vân mãi , Nghĩ mãi , em quyết định kể về cuộc đời của em , đây là câu chuyện có thật , Em từng làm gái các chị à . Các chị muốn nghe không ? Nhưng làm gái là em bị chính người em tin tưởng nhất , lừa em để họ kiếm 100tr . Các chị muốn nghe thì . nhé .
Quyền của đứa trẻ là được nhận đầy đủ tình yêu thương từ bố mẹ và gia đình nội ngoại. Kể cả bậc làm bố làm mẹ cũng không có quyền cướp đi quyền được hạnh phúc của con cái". Thanh Hương Lan "cave" do Thanh Hương đóng cũng là vai diễn để lại ấn tượng với khán giả. Dù là "gái làng chơi" nhưng Lan có nỗi khổ tâm, không nhiều mưu mô như My "Sói".
Riêng trên địa bàn TPHCM hiện có trên 30.000 cơ sở kinh doanh dịch vụ dễ phát sinh tệ nạn xã hội (chưa kể số kinh doanh không phép), bao gồm 25 vũ trường, 750 điểm karaoke, 943 nhà hàng, 19.705 khách sạn, phòng trọ, 134 cơ sở xông hơi xoa bóp, 805 tiệm hớt tóc thanh nữ, 7.638 quán
. Khi mà cơn bão "Nhã Tuesday" chưa kịp đi qua thì bỗng từ đâu xuất hiện một cô "Trà Cave" mới làm dậy sóng showbiz. Với tất cả những gì mà Nhã đã làm với Thư trong "Về Nhà Đi Con" cũng xin là không bằng một góc câu chuyện nữ diễn viên Kiều Thanh kể về cuộc sống của người thứ ba “Chị tự hào là người thứ ba”. Thậm chí Kiều Thanh còn có rất nhiều phát ngôn chứng minh cho tham vọng mong muốn trở thành người đi tiên phong cho việc xoá nhoà quan điểm chỉ trích người thứ 3?Nghe thì rất vô lý nhưng đây là sự thật. Cụ thể ra sao mời các anh chị em cùng đón đọc loạt câu nói dưới đây. Tuy nhiên hãy chuẩn bị sẵn tinh thần bảo vệ nhân sinh quan của bản thân trước khi kéo xuống, bởi đọc xong cẩn thận bị sốc không kịp là cách Kiều Thanh lý giải cho tư cách người thứ ba của mình...Nhưng cách nói và từ ngữ mà Kiều Thanh dùng để nói về chuyện người thứ ba khiến ai ai cũng phải tự nhủ với bản thân Không nghe tiểu tam kể chuyện, đừng nghe Tuesday trình bày!Kiều Thanh cho thấy, cô là một người phụ có trái tim hết sức bao la...Kiều Thanh tự nói ra điều này, Kiều Thanh tự nói ra điều này, Kiều Thanh tự nói ra điều này. Điều quan trọng phải nói 3 lúc chúng ta phải tĩnh tâm lại mà tự hỏi, nhờ đâu mà Kiều Thanh có được một sự tự tin lớn thế này nhỉ...Từ một người thứ ba cho hayNgười thứ ba lý giải cho quan điểm của mìnhVới vai diễn "Trà Cave" nổi đình nổi đám, sau một thời gian ở ẩn, Kiều Thanh come back cực mạnh với phát ngôn không khác gì bà chị cả của làng "Tuesday"Một điều mà đời thường chúng ta hiếm khi được thấy. Đây lại còn là diễn viên, người nổi tiếng... Thật là mở mang tầm mắt khi nào chúng ta lại cần có người "tiên phong" trong hiệp hội "Tuesday" thế này hả mọi người ơi?Với tất cả những bài giảng triết lý, với tất cả những câu nói ngôn tình, phân tích, phim ảnh, báo chí mà chúng ta từng biết về người-thứ-ba thì loạt phát ngôn của Kiều Thanh khiến dân tình thật sự... cạn lời!Cho đến cuối cùng, Kiều Thanh "chốt" lại bằng câu nói văn vẻ mà đọc lên ta như tưởng tượng ra Kiều Thanh đang đứng trên bục diễn giả, diễn thuyết trước hàng ngàn người về cuộc đời thành công của bản thân. Nhưng nhắc để nhớ, Kiều Thanh đang phát ngôn ra câu nói này với tư cách là một NGƯỜI THỨ BA xen vào cuộc hôn nhân của người khác.
Chapter 29 Ở trọ trần gian Chán cảnh ở mãi trong nhà chứa, Thương tìm thuê một phòng trọ nhỏ không gần không xa chỗ làm việc. Đùng 1 cái, cô báo tôi Em chuyển ra thuê trọ bên ngoài rồi anh ạ, không chui rúc trong nhà nghỉ nữa đâu. Đệch mợ. Có cay không cơ chứ! Lẽ ra cô phải bảo tôi ngay từ khi có ý định chuyển chỗ mới phải. Để tôi có thể lon ton tìm trên mạng hoặc đi loanh quanh đâu đó tìm nhà trọ cho cô. Ít ra như vậy thì tôi thấy mới phát huy hết vai trò là một anh trai mưa. Lúc đó là tự tôi nghĩ vậy. Chủ yếu là, tôi muốn tìm cho cô một chỗ ở tốt, không quá nhốn nhác xô bồ, và tránh xa khu tệ nạn càng tốt. Nhưng khi tôi biết thì đã quá muộn rồi. Cô bảo đã tìm được nhà ở khu Xuân La phía gần cổng làng Xuân Đỉnh, chuyển đến đang dọn dẹp rồi. – Có cần anh sang góp một tay bưng bê cho cái gì không? – Thôi ạ. Cũng có đồ đạc gì đâu mà. Toàn quần áo thôi, em đang sắp gọn lại treo vào tủ. Thương chụp ảnh gửi tôi một đống la liệt là quần áo vứt tung tóe trên giường, áo dài áo ngắn, quần short quần lửng, xi líp cooc sê lẫn lộn vào nhau. Đậu má! Đéo đâu lắm quần áo thế không biết. Mặc đời nào cho hết. Cũng đéo hiểu là trước giờ em ở trong nhà chứa cùng bao nhiêu đứa khác, thì cái đống đồ này cất vào chỗ nào. – Em còn chưa có đồ đạc gì để nấu nướng cơ. Chuyển ra ngoài ở chủ yếu để tự nấu cơm ăn. Lâu lắm rồi chẳng có bữa cơm nào tự nấu ăn cả. Anh rảnh không thì tìm mua giúp em một cái tủ lạnh với. Loại nhỏ thôi, và mua đồ thanh lý ấy. Em cạn tiền rồi huhu – Ờ ờ để anh xem. Cái tủ 90 lít mua cũ lại chắc chỉ triệu rưỡi chứ mấy. Mình em thì dùng loại đấy thôi là vừa rồi – Vâng. Tôi lướt ngay chợ tốt và mấy group trên facebook sinh viên chuyên thanh lý đồ đạc xem có tìm được cho cô cái nào ngon bổ rẻ không; lựa tới lựa lui chẳng được cái nào ra hồn, vì tôi thì muốn chỗ bán nó gần gần một chút, vì cô bảo, anh chọn rồi tiện thể ship luôn cho em nhé. Ờ, tôi cũng thích sỹ diện tý, tự chở rồi khuôn vác và lắp đặt để em nó chỉ việc dùng thôi, ra vẻ đàn ông tẹo. Cũng chính vì vậy mà chả tìm được cái nào như ý muốn. Gần trưa, cô nhắn lại bảo anh ơi em tìm mua được rồi, anh không phải tìm nữa kẻo mất công nhé. Tôi hơi ngại ngại bảo ủa, sao em tìm được ở đâu nhanh thế, rồi cười trừ, vậy thì tốt quá rồi, anh muốn giúp em mà thấy chẳng được cái việc gì cả. – Thiếu gì cách để giúp nào. Tình hình là bây giờ em không có cơm ăn anh Tèo ạ – Anh ship sang cho nhé – Uê, được vậy thì còn gì bằng. Em vật lộn với đống đồ này mệt bở hơi tai chẳng vác nổi xác đi ăn nữa. – Nửa tiếng nữa anh mang qua cho. Em thích ăn gì? – Miễn là cơm nấu ạ – Đơn giản như đan rổ. Đợi chút anh qua liền. Nhắn anh địa chỉ đi. – Đây đây. Số nhà abc, ngách def, ngõ mnp, phố Xuân La Thương nhắn tôi địa chỉ rồi kèm theo là một trái tim phập phồng trên khung chat Zalo, không quên dặn, không phiền thì anh mang cho em 2 suất nhé, có bạn em nữa. Tôi lên Lozi tìm xem có chỗ nào ngon ngon chút thì mua, nhưng mấy chỗ ngon ngon thì toàn xa tít mùa tắp trên phố cổ, đi cũng hết hơi, mà gọi ship thì mất hết ý nghĩa, tôi phải tự tay mang sang cho cô chứ. Loanh quanh khu Duy Tân thấy cũng lắm tiệm cơm văn phòng, nhà hàng,… bèn chọn đại một quán chuyên cơm gà, mua hai suất giống nhau rồi phi một mạch lên Xuân La. Rồi thêm hai cốc trà sữa nữa. Nhất định lát cô sẽ khen tôi, ôi anh Tèo chu đáo quá, người đâu mà dễ thương, bla bla…. Kiểu kiểu vậy hihi Mẹ. Cái chỗ này khó tìm thật. Vòng vèo các kiểu mãi mới đến được địa chỉ cô gửi. Hóa ra nó vẫn còn là ở đầu ngõ chứ chưa phải nhà hẳn. Cô bảo anh đợi em tý em ra lấy. Đợi một lúc mới thấy cô lò dò đi ra, khoác áo chống nắng kín mít. Mẹ, có 1 đoạn mà làm như kiểu ghê lắm không bằng, chả bù cho tôi, giữa trưa hè nắng chang chang mà đầu trần áo cộc lóc cóc trên đường, đi gần chục cây số để ship 2 suất cơm. – Sao mà uể oải thế? – Em mệt anh ạ. Mà hình như sắp đến tháng sao ấy hihi – Thương cười tủm tỉm bẽn lẽn sau cái mũ áo chống nắng to đùng, che kín mặt. Tôi vén vén nó ra để nhìn em rõ hơn, thấy lấm tấm mồ hôi trên mặt mà thương, dù rằng chính tôi lúc ấy cũng nhễ nhại. – Thôi vào ăn đi kẻo nắng… – Vâng. Anh cũng về đi khỏi nắng. Lúc nào nhà cửa gọn gàng rồi em mời anh sang chơi sau nhé Tôi ngó nghiêng xung quanh rồi kéo cô lại thơm cho 1 phát vào má rồi tất tưởi phi về. Giữa trưa hè tháng Năm cũng chẳng khiến tôi thấy nóng lắm, trong lòng lại còn mát rười rượi như thể vừa làm được việc gì đó thật vĩ đại. Nụ cười tủm tỉm của tôi chỉ tắt ngúm khi về nhà mở zalo lên tôi chẳng thấy một tin nhắn cảm ơn nào, một icon trái tim nào, hay ít ra cũng là một cái feedback cơm ngon cơm dở thế nào chứ. Thậm chí còn chẳng thấy cô Online. Đệch mẹ. Đồ vô tâm! 12h trưa tôi mới bắt đầu đi vo gạo nấu cơm. Tôi vẫn thường hay tự nấu cơm ăn khi ở nhà, dù chỉ có một mình. Mẹ kiếp, lo cho người ta ăn uống ngon lành cành đào, còn mình thì vất vưởng như thằng điên. 12h rồi còn nấu nướng ăn uống chó gì nữa. Cắm cơm rồi hấp vào hai quả trứng ăn tạm, đánh ngoắng ngoắng cũng xong được đôi lưng. Hờn cả thế giới… Ngủ trưa tễ mắt thức dậy, tôi mới thấy Thương trả lời tin nhắn của tôi, bảo cơm ngon quá, anh về cái là em oánh chén ngon lành rồi, tại nhà em chưa có mạng nên giờ mới bắt ké được tý wifi để trả lời anh, ấy chết, em quên chưa trả tiền anh, hết bao nhiêu mai em trả nhé. – Thôi. Tiền nong gì… – Tôi gạt phắt đi khi chợt nhớ ra là mới hôm kia thôi, tôi cũng đi xoạc cô mà quên trả tiền. Thật ra là mặc định thế rồi, cũng chẳng thấy cô đòi Từ hôm về nhà mới Thương ít nói chuyện với tôi hẳn. Tôi hỏi thì cô bảo nhà em không có mạng. Đậu xanh. Bảo thế rồi tôi còn bắt bẻ gì nữa, căn bản là tôi cũng chỉ toàn hỏi chuyện linh tinh chứ chẳng có gì quan trọng, trả lời thì tốt mà không trả lời thì cũng chẳng chết ai cả. Dẫu vậy tôi vẫn hơi khó chịu, ngay cả khi gọi điện cô cũng có lúc bắt máy có lúc không. Đừng bảo là ở đấy cũng không có sóng điện thoại nốt nhé. Tối Thứ 6, sau hai ba hôm chẳng nói với nhau câu nào, bỗng Thương chủ động nhắn tin bảo, anh à, mai em nghỉ làm sớm, hay anh sang nấu đãi em bữa cơm đi, nghe bảo anh Tèo nấu ăn khéo lắm mà… Và tôi thì như mở cờ trong bụng… Suốt cả ngày thứ 7, tôi hầu như vứt lại tất cả mọi thứ; kể cả coin chứng lên xuống ra sao cũng gạt phắt sang một bên, chỉ để làm một việc duy nhất google tìm kiếm cách chế biến các món ăn! Dở hơi vậy. Tôi còn cẩn thận tới mức buổi trưa nấu thử để ăn trước xem có ổn không, để chiều cứ thế mà triển khai. Cuối cùng cũng lên được thực đơn bữa tối cho 2 người thịt bò xào ngô bao tử, tôm nõn rang hành, canh rau cải, hoa quả tráng miệng. Nghe chừng có vẻ… ngon! Như lịch hẹn, 4h chiều, tôi qua đầu ngõ nhà nghĩ XXX đợi Thương. Dù đã cố tỏ ra bình thường nhất có thể nhưng không hiểu sao vẫn cứ đẹp trai ứ chịu được. Tóc thì vuốt vuốt, đeo kính đen nhìn manly vãi đái. Có lẽ trong lúc bấn loạn tôi đã nhầm chở Thương đi nhà hàng, thay vì đúng ra là đi chợ, trừ mỗi cái đi tông Lào! Tổng thể nhìn lại thì như thằng nhà quê học làm dáng, cơ mà kệ. Tôi cũng chẳng để ý nhiều. Tôi đang vui, và thật kinh ngạc là ngoài kia, người ta vẫn đang chen nhau đi lại, xe cộ đan vào nhau như mắc cửi, cuộc sống vẫn xô bồ thường ngày như thể chẳng có gì xảy ra. Cuộc đời thật nhàm chán. Có mỗi tôi là thú vị. Tôi không hề lưu tâm đến sự ồn ào và bụi bặm cùng nóng nực cuối buổi chiều mùa hè, mà thấy xung quanh chỗ nào cũng nên thơ; kể cả việc một cậu thanh niên cố vượt những giây đèn xanh cuối cùng nở nụ cười mãn nguyện khi băng qua ngã tư thành công dù một nửa đường đi là dưới màu đèn đỏ, và mấy người đi từ làn đường vuông góc buông những lời thân thương – Địt mẹ mày đi kiểu lồn gì thế! Bỗng Thương vỗ đét một cái vào vai tôi cười hihi bảo anh đợi em lâu chưa rồi ngồi tót lên xe. Cặp mắt cô hấp háy nhìn tôi đáng yêu, và tôi thấy cô thật xinh đẹp dù lúc ấy cô đeo khẩu trang kín mặt. Tôi cũng chẳng biết nữa, cứ là Thương, lại đang vòng tay ôm tôi nữa, là auto xinh chẳng cần nói nhiều. Tôi thấy thoang thoảng trong gió một mùi thơm quen thuộc mùi ngành! – Cho cháu 3 lạng tôm. Bắt con nào còn sống ấy nhé! – Cho cháu hai lạng bò, thái mỏng ra – Cho cháu rau này, rau kia, 2 cân thanh long… Tôi tự tay lựa những thứ rau củ quả thịt cá ngon lành nhất để lát nữa sẽ đóng vai đầu bếp. Thương lững thững đi sau hơi ngượng ngùng. Nhà Thương thuê trọ cũng không đến nỗi xấu lắm, ít ra là chẳng giống kiểu của bọn sinh viên. Cũng đúng thôi, cô có thể làm ra tiền mấy chục triệu một tháng, tội gì phải chui rúc trong những căn phòng trọ chật chội, nhếch nhác, lúc nhúc ruồi muỗi hay cả đêm rúc rích vì chuột? Đó là một căn phòng trên tầng cao dạng như trong chung cư mini, có ban công đón ánh sáng bình minh, tối có thể ra và ngắm thấy một góc cầu Nhật Tân rực rỡ ánh đèn. Thương bảo sẽ mua một chậu hoa và treo lên đó. Cái này tôi ưng. Tôi vốn dĩ thích cây cỏ và nuôi pet trong nhà. Bản thân cũng đang chăm mấy giò lan và một bể thủy linh tạp nham các loại cá, còn đang tính nuôi cả chó. Mặt trời dần lặn, vài tia nắng nhỏ len lỏi qua đám mây mỏng rọi vào bạn công nơi chúng tôi đứng. Nắng nhạt nhạt man mác buồn. Tôi nằm tay Thương nhìn về phía xa xa, bỗng hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn – Thương này! Em có thích ăn rau dền không? – Không ạ. Tham gia Voz đến 7 năm trời tôi còn chẳng hiểu hết được ý nghĩa thâm thúy của nó, Thương tuổi gì mà đòi hiểu, cô chắc trả lời cũng chỉ như bản năng. Khi tay trong tay và gục vào vai trai đẹp, chắc rất khó cô gái nào có thể tỉnh táo để mà trả lời những câu hỏi có độ IQ cao đến như vậy. Các cô hầu như sẽ trả lời “không ạ” khi được hỏi “em có yêu anh không”, “không ạ” khi được hỏi “Mình xoạc nhau được không?”… Kể ra mình cũng khôn, chọn toàn món làm nhanh. Tôm luộc qua, bóc vỏ, tra mắm muối gia vị rồi chiên lên. Xong. Bò xào với gừng tỏi giã băm nhuyễn, rồi đảo rau vào. Nêm gia vị. Xong. Ninh thịt nhỏ lửa. Cho rau cải thái nhỏ vào. Nêm gia vị. Xong. Có mỗi công đoạn thả rau vào là tôi nhờ Thương trông bếp, mình thì đi rửa tay cho đỡ ám mùi tỏi. Và khi tôi quay lại phòng, một cảnh tuyệt đẹp đã xảy ra. Không biết tôi đã kể chưa nhỉ. Phụ nữ có nhiều thời điểm quyến rũ nhưng với tôi quyến rũ nhất là hai lúc Một – Mặc bộ đồ ngủ xộc xệch, tóc tai rối bù trên giường. Hai – mặc đồ bình thường, đứng nấu ăn trong bếp. Và tôi đang được chứng kiến cảnh thứ 2. Thương mặc quần đùi ngắn đến nửa đùi khoe ra cặp gió trắng bóc. Mặc áo hai dây hơi hở lưng thấy thập thò ra chút hình xăm. Áo bó sát làm cho những đường cong trên cơ thể cô khoe ra ngọt lịm. Cô nhấp môi nếm thử vị canh và nhắm mắt nhắm mũi rồi chẹp chẹp vì nóng, đáng yêu không tả được. Tôi đã kịp tiếp cận từ phía sau, một tay ôm eo, một tay đưa ra tắt bếp. Quy trình chuẩn của việc này là năm đứng sau ôm eo, tắt bếp; vòng qua cổ hôn lên má rồi môi, tìm điểm tựa để đặt gái lên, tụt quần, rồi xoạc! A nhớ rồi! Tôi đã diễn hụt cảnh này một lần khi về nhà Thương, do bác trai phát hiện. Còn ở đây chẳng có ai cả, và tôi đã diễn thành công! Tất nhiên, khác với những lần gặp nhau trên giường, Thương lần này tỏ ra chống cự bằng những câu nói và hành động hết sức yếu ớt – Đừng anh! – Đừng mà anh! – Em không thích đâu! – Em đuổi anh về đấy! – Ư ư ư… Tôi thì làm cho hai nháy qua 3 tư thế. Mãi tới tận tới 8h tối chúng tôi mới trở dậy để ăn cơm, sau hai hiệp mệt nhoài và nửa tiếng ôm nhau nghỉ, cộng thêm 15p đi tắm. Cơm canh đã nguội tanh, phải hâm lại mới ăn được. Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Khi vừa đói và vừa vui, cái gì người ta cũng có thể ăn rất ngon lành…. Khi chỉ có hai đứa thôi thì nhiều điều ngô nghê sến súa cũng xuất hiện – Anh ăn bào ngư đi này. – Thương gắp và đút cho tôi một miếng đéo biết là gì, nhưng ngon như bào ngư thật. – Anh ăn vây cá mập đi này – Anh uống canh yến đi này – Anh ăn thịt ba ba tiến vua đi này…. Tất cả những thứ mà Thương rót vào tai tôi, dù đang thực sự được ăn gì vào mồm, tôi cũng đều thấy ngon như thật. Vậy mới biết là… tôi nấu ăn không hề tệ! Thương có điện thoại, cô ngỏ ý ra chỗ khác nghe nhưng loanh quanh chẳng biết chạy đâu nên chui tọt vào toilet đóng kín cửa, tôi cũng chỉ nghe thấy cô thì tầm to nhỏ chứ chẳng biết nói gì, với ai; cũng chẳng quá quan tâm. Tới gần 20p cô mới ra với vẻ mặt thoáng buồn. – Có chuyện gì à em? – Không ạ. Không có gì đâu anh. – Sao nhìn em buồn thế? – Ưm thì… đợt này mẹ em lại không được khỏe. Em đang hơi lo, chắc có lẽ tuần tới em phải về xem thế nào – Ừ, để anh sắp xếp xem nếu được thì anh đưa về. – Thôi chắc không cần đâu, phiền anh lắm – Phiền gì, hâm à. Để mai anh gọi điện cho bác hỏi thăm xem. Đợt này cũng lâu lâu rồi anh chưa gọi. – Vâng ạ. Thôi, cũng muộn rồi, anh về đi rồi hôm khác qua chơi nhé, kẻo tẹo nhà em đóng cửa đấy – Ơ.. Tôi thật sự thấy ngạc nhiên và hụt hãng vì thực ra đã đi ở luôn lại nhà Thương mai mới về rồi. Nhưng nghĩ lại kể cũng đúng. Ai đời lại qua rồi ngủ luôn lại, với mình là bình thường, chứ người ngoài nhìn vào lại đánh giá Thương này nọ. Tôi thì vẫn muốn cô chẳng có thêm tai tiếng nào nữa. Làm gái cũng là quá đủ rồi. Tôi quyết định về. – Anh về sớm ngay đi, trời sắp mưa sao ý, thấy có chớp rồi kìa. Từ nhà anh sang đây cũng xa mà. Thương dẫn tôi ra cửa và xuống mở cổng giúp. Tôi ra cửa rồi chợt thấy gió to đập cánh cửa sổ uỳnh uỳnh, bèn vào đóng lại giúp cô, và thực sự đã thấy một vật không nên thấy. Treo ngược trên song sắt cửa sổ, một bó hoa hồng rực rỡ, hơi héo những vẫn còn đượm màu và hình như còn thoang thoảng hương thơm…
Chap 3 Từ phụ hồ đến caveNgay từ hôm đầu có SĐT tôi đã dò ra facebook và zalo em. Em có cái nick thật lạ - Giọt Tình Cay Đắng. Tôi thầm nghĩ em nó đã trải qua một mối tình có kết cục bi thảm, và có thể đó chính là lý do em dấn thân vào cái nghiệp này. Cũng giống như hàng trăm cô gái khác, nhất là mấy đứa xinh xinh, bán hàng online, trên facebook và zalo em toàn hình phồng mang trợn má, mặt chó mặt mèo các kiểu. Tôi vốn dị ứng với cái kiểu đó nên cũng chẳng có hứng săm soi nhiều. Chỉ thấy trong hàng trăm tấm ảnh đăng lên, có 1 tấm trên cả facebook và zalo, chụp chung với hai đứa trẻ con, 1 đứa tầm 6-7 tuổi, 1 đứa tầm 13-14 tuổi, với caption “chàng trai của đời tôi”. Tôi không thể tin hai đứa là con của em được. Cùng lắm thì là thằng bé con, chứ sinh năm 92 đéo gì con 13-14 tuổi. Thế nên, hôm sau tôi có dạm bảo con em lớn tướng rồi nhỉ thì em ý đánh trống lảng ngay, ko đề cập đến gì nữa. Lần thứ 3 gặp mặt, lại cách lần trước đúng 1 tuần, mọi việc có vẻ đã theo một quy trình mà cả hai bên đều mặc định – chơi trần, không đeo bao! Tôi bảo từ giờ anh không đi ai khác ngoài em. Em bảo không cho ai đi trần ngoài anh. Cả hai tin tưởng nhau. Tôi đã làm đúng những gì tôi nói, còn phía em thì tôi không biết. Có thể em cũng gặp phải 1 gã khách dẻo mồm, dụ được em cho đi trần, và khi ấy, nhỡ có xảy ra chuyện gì, chắc tôi cắn lưỡi mà chết mất. Đó là một ngày mùa đông nhưng đã qua đợt gió mùa. Cuối tuần, những tia nắng dìu dịu lấp ló sau hàng cây… Tôi định chơi em ở tư thế đứng nhưng thân thể gầy gò của tôi bế em rồi nhấp nhấp mấy cái đã thấy mỏi vãi lều, nên đành ra ghế tantra. Em bảo xoạc nhau ở ghế thế này nam mỏi lưng lắm. Tôi thì cũng muốn đổi gió tý cho mát, và quan trọng hơn, ở trên ghế đó, hình ảnh chúng tôi sẽ được thu rõ nét hơn bởi 1 chiếc camera tôi đã lén đặt phía sau TV Công nhận là ở đó mỏi lưng thật. Thôi thì lại lên giường cho lành. Tôi vẫn thích nhất tư thế truyền thống – nam nằm trên, nữ nằm ngửa ở dưới. Ở tư thế này tôi có thể chủ động điều khiển nhịp độ, và khi phọt thì không bị rớt ra ngoài giọt nào. Phọt xong rồi tôi vẫn thích om thằng cu ở trong hang chứ ko thích rút ra vội. Lúc đó cô bé co bóp mạnh nhất, ngậm chặt lấy thằng nhỏ. Cảm giác ấm ấm, thinh thích. Rồi trận chiến cũng xong, tắm táp lau chùi sạch sẽ rồi lại lên giường ôm nhau ngủ. Tôi bảo ngày nào em cũng ở lại với anh đến hết chiều không sợ chủ nó chửi à. Em bĩu môi bảo. Ui xời thách bố nó cũng không dám chửi. Ngày em làm cho nó cả triệu bạc đều như vắt chanh, nó chả sợ em nghỉ quá đi ý chứ. Có lần nó đã đến tận nhà nghỉ XXX này để nói em, em đã định nghỉ hoặc đổi chủ khác rồi. May sao vợ nó lên nói ngọt em mới ở lại đấy chứ. Giờ nó không dám nói em một câu nào nữa. Với lại đi làm hay nghỉ cũng tùy em mà, chỉ cần báo trước nó để nó khỏi nhận khách thôi. Câu chuyện của em còn dài dài nữa, đại khái em là con hàng kiếm nhiều tiền nhất cho thằng má mì, em đông khách nhất, nên quyền lực đàm phán cũng khá cao, blab la…. Tôi nằm vuốt ve em và chợt để ý có cái sẹo trên cánh tay trái, chỗ gần vai. - Bị gạch rơi vào đấy anh - Em tôi choảng nhau với đứa nào bị nó phang gạch hay sao? – Tôi nói đùa - Trước em đi phụ hồ, tung gạch bị rơi vào tay - Phụ hồ??? - Vâng. Trước khi làm cái này, em làm phụ hồ đấy. Đừng đùa. – Em nó vừa nói vừa gồng tay lên để tôi thấy rõ con chuột. Ờ cũng to hơn hạt lạc tý. Tôi cười phá lên. Gặp em suốt 3 buổi chiều, đó mới là lần đầu tiên tôi nghĩ em nói dối. Tôi bắt đầu nghĩ về câu danh ngôn bất hủ “không nghe cave kể chuyện, không nghe con nghiện trình bày” và thầm nghĩ, rất nhiều chuyện khác mà em đã kể cho tôi trong 2 buổi chiều trước, trên những tin nhắn zalo,… liệu bao nhiêu phần trăm là thật??? Liệu em bảo chỉ cho mình tôi uống nhân trần có là thật??? Thôi xong rồi! T đẹp trai ơi! Mày dính mẹ bẫy của cave rồi. Trong một giây rất ngắn, tôi đã nghĩ về một vài thanh niên xóm tôi, dính vào tệ nạn mà trong khoảng 5 năm trở lại đã có khoảng chục thanh niên về với đất bởi HIV. Liệu tôi có là đứa tiếp theo không? Trời ạ! Thằng T đẹp trai học giỏi nhất xóm, học hành tử tế ra trường công ăn việc làm ổn định, cả xóm ai cũng ngưỡng mộ, mà giờ lại chết vì đá phò ư?? Đang mải nghĩ những chuyện miên man hết sức không liên quan thì em lấy điện thoại ra vuốt vuốt rồi chỉ tôi xem. Trong bức ảnh là một cô gái đội nón, quần khan gần như kín mặt. Nhưng nhìn dáng người và mái tóc kia thì tôi có thể đoán đó chính là em – con phò Hoàng Anh đang nằm trong vòng tay tôi, đúng hơn là nách tôi, thỉnh thoảng lại hít hít rồi khen thơm. - Nửa năm trước đấy. Lúc đấy em vẫn còn làm ở công trường. Khiếp eo ôi nắng kinh khủng, da đen xì lem luốc. Giờ làm toàn trong nhà nên mới đỡ đen đi đấy. Em cứ vừa kể vừa mải vuốt vuốt điện thoại liên tục show cho tôi những tấm hình ngoài công trường, nên không để ý thấy ánh mắt sửng sốt và vui mừng của tôi. Sửng sốt vì một cô phụ hồ quá đỗi xinh đẹp. Vui mừng vì những gì em nói đều là sự thật, và nhiều khả năng là tôi sẽ không bị lây nhiễm HIV từ em được. Và em bắt đầu kể…. Em theo chú đi làm công trường từ đầu năm ngoái. Làm được hơn năm rưỡi thì nghỉ. Ông chú là chủ thầu. Công trình ở đâu thì em đi đấy, khi thì Lạng Sơn, Sơn La, lúc thì Hải Phòng, Ninh Bình, Nghệ An,… Em vừa đảm nhiệm việc nấu nướng cho 15 người ăn, vừa phụ làm mấy việc ngoài công trường, tung gạch, sàng cát, trộn vữa, xách hồ,… Sáng dậy sớm nấu, mọi người ăn xong thì dọn dẹp, xong thì đi chợ, ra công trường, về nấu, dọn dẹp, ra công trường, về nấu, dọn dẹp,… Ngày nào cũng như ngày nào, 1 tay em phục vụ 15 người. Quả thật tôi quá bất ngờ về em. Không phủ nhận có chút ngưỡng mộ nữa. Cũng xuất thân từ con nhà nông, tôi thừa hiểu cái cảnh vất vả của dân thợ xây. Một cô gái xinh xắn như em, hẳn phải có rất nhiều lựa chọn khác để nhàn nhã hơn. Nhưng em đã chọn công việc vất vả ấy, và đã làm rất tốt, ai cũng quý đến mức lúc em thôi làm mọi người đều lưu luyến. Em nó thấy tôi im lặng một hồi lâu thì mới ngoảnh lên nhìn rồi bẹo bẹo mặt tôi bảo êu êu tin chưa anh, đừng có coi thường phụ nữ nhá. Tôi xoa xoa cánh tay em nơi có vết sẹo, kéo em vào gần hơn rồi hôn lên má. Em nó luồn tay xuống nắm lấy con chim tôi sóc sóc nhẹ nhẹ rồi hỏi một câu rất là ấy ấy - Làm cái nữa không anh?
Không nghe cave kể chuyện, không nghe nghiện trình bày, không nghe say chém gió đặc biệt là không nghe chó sủa linh tinh Kiều trang
Hà Nội, tháng 3 năm 2018 - 6h30 phút sáng. ... When i was young i listened to the radio, waiting for may favourite songs.... Lời bài hát Yesterday Once More vang lên, cũng chính là tiếng chuông báo thức. Tôi nhoài người bò dậy, vươn tay ra bàn, tắt cái phụt! - Anh sắp phải về rồi em ạ! Cô em ghì chặt cổ tôi hơn, kéo xuống, chúi đầu vào cổ tôi, rồi vào nách. Hít lấy hít để. Không hiểu nách tôi có mùi gì mà em nó thích ngửi đến vậy. Lần nào gặp nhau cũng ra sức hít hít. Xong còn bảo lần sau đến thì anh mang cho em một chai sữa tắm hay nước hoa giống anh. Em thích mùi này. Em nó dần luồn tay xuống phía dưới, tóm ngay được con chim của tôi. Ôi! Giờ tôi mới giật mình nhận ra, cả đêm qua mình đã ngủ với "người lạ" trong trạng thái không mảnh vải che thân, và em nó thì cũng vậy! Bằng những động tác quen thuộc, vuốt vuốt, xoa xoa, day day của em nó, thằng cu em tôi đã thức hẳn dậy. Nó vươn mình mạnh mẽ, cường tráng. Tôi khom người lại để thằng cu em thoát khỏi bàn tay của em nó. - Ơ kìa em. Anh sắp phải đi rồi. Với tối qua mình làm rồi hây. - Chả ai như anh! Đi đêm mà làm có 1 nháy Em nó nói với vẻ đầy dỗi hờn, xong cũng buông tay thật, quay ra phía kia, nằm khom người Ôi! Thật là vãi mứt! Đi đá phò mà cũng bị dỗi chỉ vì làm có 1 nháy nữa. Đời checker thật cực! Thế là tôi phải tiếp cận từ sau lưng em nó, hình thành tư thế úp thìa. Một tay sờ lên tóc em. Một tay nắn bưởi. Cậu nhỏ thì đang lần mò tìm đường gặp cô bé. Chơi trần. Không đeo bao. Vài chục lần gặp nhau. Chúng tôi chưa hề đeo 1 Ấn tượng lần đầuTôi gặp em lần đầu vào tầm đầu Tháng 12/2017. Đọc Review quá tốt trên một diễn đàn về gái gọi, tôi quyết định set lịch gặp. Đó là vào ngày 05/12, một ngày mưa phùn gió lạnh lạnh, chim cò cứ gọi là sun hết cmn vào. Thuê phòng, nhắn địa điểm, tắm một cái cho thơm tho, lên giường nằm cho ráo nước, bật kênh music lên nằm nghe, ... và đợi. 10p. 20p. 30 trôi qua. Vẫn chưa thấy gõ cửa. Tôi cảm thấy thật thấy vọng khi tin vào bọn seeding trên diễn đàn. Tự nhủ Ngu quá tôi ơi 45p sau. Có tin em nhắn lại, bảo anh đẹp trai đợi em tý nhé, em đang có việc chút, tẹo em đến em phục vụ anh chu đáo. Vãi cứt! Đến lúc này thì tôi đã thất vọng toàn tập. Đã mặc lại sẵn quần áo định bỏ về rồi. Hủy kèo luôn. Đéo check choác gì nữa. Và đúng khi tôi mở cửa ra về thì em cũng gõ cửa cạch cạch vào phòng. Bốn con mắt nhìn nhau sửng sốt. Thật khó tin là có sự trùng hợp đến như vậy. Tôi ko biết em nó đến. Em nó cũng chẳng biết tôi chuẩn bị về. Nhìn ánh mắt hiền dịu dàng đến khó tả ấy, lòng tôi trùng xuống. Kéo tay em vào, đóng cửa. Ừ thì check! Kỳ thực lúc đó, tôi đã quên mất mẹ lý trí và cái suy nghĩ cách đó 5 phút. Tại em quá xinh đẹp, quá hiền dịu. Tôi không lý giải được tại sao ngay lúc ấy, tôi có cảm giác em có gì đó giống giống người yêu cũ của tôi. Tóc dài đen mượt, mắt hiền hiền ướt át, môi hồng xinh xinh. Tôi kéo em vào giường, trách nhẹ, đậu xanh sao em bắt anh đợi lâu thế, cả tiếng lận, em có biết anh mong em đến từng nào không, ui cha xinh gái thế này bảo sao khó hẹn, bla bla đại khái hết sức nâng niu tình cảm. Tôi bắt đầu luồn tay vào ngực, bóp bóp xoa xoa; trong lúc đó em cũng luôn mồm giải thích xin lỗi, tay thì cởi từng cái áo to áo nhỏ, quần ngoài quần trong của em, xong đến của tôi. Chưa đầy 2 phút, 2 thân thể trần truồng như nhộng quằn quại nhau trên giường, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo của khách sạn XXX. Giữa mùa đông thế này, nằm ôm nhau công nhận là ấm... Thật ra cái quy trình kia đi đá phò ông nào chả thế. Xong đến cả đoạn xoạc nữa, tôi cũng chẳng định kể nhiều. Cũng chỉ từ tư thế truyền thống, sang doggy, úp thìa, cưỡi ngựa, rồi out mà thôi. Nhưng đặc biệt, ngay lần đầu tiên gặp nhau đó, tôi đã chơi nhân trần. Cảm xúc lên cao quá khiến tôi quên mẹ mất việc đeo bao. Còn phía em, tôi cũng không hiểu tại sao em lại quên nữa. Việc này lẽ ra phải thành phản xạ với một người làm nghề cave. Thế đéo nào em lại quên Chả là lúc quần quại nhau trên giường, chắc tại ấm quá, cậu nhỏ của tôi gọi là cậu nhỏ thôi chứ thực ra nó to vãi chưởng luôn ý nó tiếp cận cô bé của em gọi là cô bé là đúng vì nó rất khít từ lúc nào chẳng biết. Rồi nó chui tọt mẹ vào hang. Đến lúc cả hai nhận ra là quên đeo bao thì phê quá sức rồi. Em nó vừa rên vừa bào - Ư ư ư ư... rút ra đeo bao đi anh... ư ư...đi anh ứ ư á a a á á á á a.... Tôi thì không cưỡng được. Làm checker cũng có thâm niên rồi. Chưa khi nào tôi phê tận óc như vậy. Đánh liều hưởng thụ phát 3 3 Em nó vừa rên vừa dặn đi dặn lại xuất ra ngoài anh nhé, không được xuất trong đâu. Và khi tôi phọt vào thật sâu thật sâu trong em, đến khi không còn giọt nào trong chim nữa, tôi vẫn giữ chim trong lol em, những giọt tinh trùng bắt đầu tràn qua kẽ bướm, rớt xuống dưới cái khăn lót sẵn trên ga giường, em cứ hậm hực mắng tôi bảo anh liều thế, đã chơi trần rồi, dặn là xuất ra ngoài rồi, còn cố tình,... bla bla.... Tôi đại khái xong việc rồi cũng thấy mình ngu quá, nhưng kệ. Vừa phê vừa ôm em đang còn ấm nóng hôi hổi, tôi chẳng nghĩ ngỡi gì nhiều. Tôi bế xốc em lên cùng vào bồn tắm. Những tia nước rỉ xuống bầu ngực em, xuống eo rồi xuống bướm. Những sợi lông bướm ép thành nếp nhìn kích thích vồn. Tôi lại ôm em, chặt dần chặt dần. Tôi không lý giải được tại sao cảm giác và hành động của tôi khi ấy, nó giống như với người yêu cũ của tôi vậy. Lau khô người, mặc quần trong áo trong. cả hai lại lên giường nằm ôm nhau. Em rúc vào nách tôi, nằm ngoan như một con mèo. - Chết đấy. Cứ đi chơi không đeo bao vầy bệnh tật thì sao. Lần sau em không cho nữa đâu đấy! Tôi cũng ờ ờ cạc cạc vậy chứ cũng chả biết nói gì. Nói ra sợ lại nói ngu. Cũng chả biết tôi có gặp lại em không. Sự nghiệp đi check, tôi chưa gặp em nào đến 2 lần cả, kể cả service có khủng đến cỡ nào. Dù gì thì lol lạ vẫn bằng tạ lol quen mà. Tôi cứ vận dụng đúng như lời các cụ ta đã dạy thôi. - Nãy anh làm em sướng quá. Đi chơi nhiều khách họ thô thiển bệnh hoạn lắm. Anh nhẹ nhàng thế em thấy rất thích hihi Tôi chả biết có phải không, check phò lần nào tôi chả nhẹ nhàng thế. Chỉ khác cái là có đeo bao thôi. Có lẽ chính việc không đeo bao đã khiến cả hai có cảm giác phê như thế. Đây là làm tình thật sự! - Nách anh có mùi gì ý. Cứ thơm thơm Nói xong em hít lấy hít để khiến tôi nhột quá, khép nách lại, đẩy em ra, nhưng em đã ghì tay tôi lại, rúc vào ngửi tiếp. Đm bệnh hoạn vcđ! Như lẽ thường, sau khi xoạc xong, trả tiền là cave sẽ xin phép đi luôn. Tôi không hiểu tại sao em này lại mặt dầy đến thế. Nó cứ nằm ôm tôi. Tôi đã ái ngại, định bảo anh em mình chia tay đi, hôm khác gặp sau, nhưng thấy em nằm trong vòng tay tôi ngủ ngon lành, tôi thật không nỡ. Tặc lưỡi, ờ thì đằng nào giờ ra ngoài cũng lạnh, nằm thêm tẹo nữa vậy. Cái tẹo nữa của tôi nó hết luôn cả 1 buổi chiều! Tôi để ý thấy em cũng có điện thoại tinh tinh suốt nhưng nó không đọc tin nhắn cũng chẳng nghe hay mở lên xem. Cứ nằm ôm tôi ngủ, bảo ôm anh vầy thích thật đấy. Tôi khẽ cười nhẹ nhẹ, tự thấy mình đẹp trai và tràn đầy nam tính, ít ra là về mặt sinh lý! Em bảo, số mà anh nhắn là số má mì giữ. Anh nhắn hẹn lịch với má mì rồi má mì mới nhắn lại cho em. À! Hóa ra là thế! Vậy mà trước nay tôi cứ tưởng mình nhắn tin là trựcc tiếp với phò, nhiều khi còn đong đưa rõ tình cảm nữa chứ. Hóa ra đằng sau đấy lại có khi là thằng đàn ông mà người ta vẫn gọi là bố mì hay bánh mì gì đó. - Vậy em cho anh SĐT của em đi. Nếu không gọi được số kia anh gọi trực tiếp cho em luôn. Vậy là chúng tôi trao đổi số điện thoại. Em có lẽ thuộc loại hàng VIP sao ấy, lúc xoạc tôi xong, em nhắn cho bánh mì bảo đau bụng không làm nữa. Thế là em nó ở với tôi cả chiều. Em tên Ngọc, quê Yên Bái, bảo tôi sinh năm 92 tôi cũng biết thế. Nghệ danh là Hoàng Ánh. Đi làm được 2 tháng. Giá 250k 1 shot tàu nhanh. Tôi thật sự sốc! Nhìn em cũng không còn trẻ, nhưng rất xinh, phục vụ thì ok thế này. Tôi cứ ngỡ vừa xoạc phò 1 triệu. Nếu hôm đó phải bỏ ra 1 triệu, tôi cũng hài lòng. Ok, Hoàng Ánh! Một con phò hứa hẹn nhiều điều đặc biệt.
không nghe cave kể chuyện